Blogger templates

Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Vườn Nhạc: Bread and Roses (Bánh mì và Hoa hồng)



Bread and Roses
James Oppenheim

As we come marching, marching in the beauty of the day,
A million darkened kitchens, a thousand mill lofts gray,
Are touched with all the radiance that a sudden sun discloses,
For the people hear us singing: "Bread and roses! Bread and roses!"

As we come marching, marching, we battle too for men,
For they are women's children, and we mother them again.
(For men can ne'er be free til our slavery's at an end)
Our lives shall not be sweated from birth until life closes;
Hearts starve as well as bodies; give us bread, but give us roses!

As we come marching, marching, unnumbered women dead
Go crying through our singing their ancient cry for bread.
Small art and love and beauty their drudging spirits knew.
Yes, it is bread we fight for - but we fight for roses, too!

As we come marching, marching, we bring the greater days.
The rising of the women means the rising of the race.
No more the drudge and idler -  ten that toil where one reposes,
But a sharing of life's glories: Bread and roses! Bread and roses!

Bánh mì và Hoa hồng
(nguyên tác tiếng Anh James Oppenheim, Văn Công Hưng dịch)


Nay chúng ta đi, giữa một ngày tươi đẹp
Triệu triệu căn bếp tối tăm, ngàn ngàn công trường xám xịt
Bỗng sáng rực dưới ánh mặt trời hé lộ
Hỡi mọi người hãy nghe chúng tôi hát: bánh mì và hoa, những đóa hoa hồng!


Nay chúng ta đi, cũng đấu tranh vì nam giới
Mẹ của họ là chúng ta và chúng ta làm mẹ họ
(Vì họ không thể tự do khi chúng ta còn làm nô lệ)
Cuộc sống sẽ chẳng còn nhọc nhằn từ lúc sinh thành cho đến ngày nhắm mắt
Trái tim đói cũng như thân xác đói, hãy cho chúng tôi ăn và cho những hoa hồng!


Nay chúng ta đi, hòa cùng lời ca,
Tiếng của vô số phụ nữ từ ngàn xưa kêu đòi lẻ sống
Tình yêu đơn sơ, chút cái hay, cái đẹp đơn thuần mà họ cần phải có
Vâng, chúng ta đòi bánh mì và đấu tranh cho những hoa hồng!


Nay chúng ta đi, sẽ mang về những ngày tươi đẹp
Sự tiến bộ của chúng ta là tiến bộ của loài người
Không còn những khổ lao, những kẻ ngồi rồi, những nhọc nhằn hà khắc
Hãy sẻ chia chút vinh quang – bánh mì và nụ hồng tươi!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét